Free Ebook - Nhớ Em











Văn Án Truyện
Khương Tuệ là một thiếu nữ đáng yêu, nhưng không hiểu sao Trì Yếm lại luôn làm mặt lạnh với cô, thái độ lạnh nhạt và ngạo mạn
Em trai của anh ta giải thích là vì lúc bé, anh ấy chịu khổ quá nhiều, tính cách trở nên như vậy.
Năm 1997
Lúc này...
Khương Tuệ chín tuổi, là một cô bé ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân bảo.
Trì Yếm mười hai tuổi, là một cậu bé lãnh đạm âm trầm, một đứa nhóc không cha không mẹ.
Khương Tuệ cơm áo không cần lo, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài.
Trì Yếm vì đói mà đau dạ dày, lại bị buộc quỳ trên đất.
Khương Tuệ do thân thể yếu ớt mà ngã.
Trì Yếm chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì.
Khương Tuệ thở dài, anh đúng là quá thảm, quá khổ rồi.
Cô biết Trì Yếm trong tương lai là một đại nhân vật không tầm thường, nhưng cô lại không muốn chạy tới ôm đùi một chút nào.
Nhưng Khương Tuệ lại không biết rằng cô vẫn luôn là tiểu nữ thần trong lòng Trì Yếm.
Nghe nói Khương Tuệ năm mười sáu tuổi chính là ánh trăng sáng chói trong lòng các thiếu niên của đại viện.
Cũng nghe nói Trì Yếm rất chán ghét Khương Tuệ.
Một đêm trung thu nào đó, Trì Yếm khàn cả giọng kêu: “Tuệ Tuệ.”
Khương Tuệ hoài nghi chính mình nghe lầm, thật cẩn thận hỏi lại: “Anh gọi em sao? Muốn chúc em bình an?”
Trăng thanh gió mắt, đêm tối khô ráo.
Sau một lúc lâu, Trì Yếm nhắm mắt: “Ừm, Tuệ Tuệ bình an.”
Tác giả: Đằng La Vi Chi
Truyện dài: 90 chương
Nguồn: wattpad.com/user/XiaoXiiXii
Download Ebook Nhớ Em - Đằng La Vi Chi
Ebook hiện vẫn đang trong quá trình tạo hoặc link ebook đang bị lỗi. Các bạn có thể liên hệ qua fanpage của website để nhận được ebook sớm nhất nhé: ĐọcTruyệnChoBạn
Nghe truyện Audio Nhớ Em - Đằng La Vi Chi
Văn Án Truyện
Khương Tuệ là một thiếu nữ đáng yêu, nhưng không hiểu sao Trì Yếm lại luôn làm mặt lạnh với cô, thái độ lạnh nhạt và ngạo mạn
Em trai của anh ta giải thích là vì lúc bé, anh ấy chịu khổ quá nhiều, tính cách trở nên như vậy.
Năm 1997
Lúc này...
Khương Tuệ chín tuổi, là một cô bé ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân bảo.
Trì Yếm mười hai tuổi, là một cậu bé lãnh đạm âm trầm, một đứa nhóc không cha không mẹ.
Khương Tuệ cơm áo không cần lo, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài.
Trì Yếm vì đói mà đau dạ dày, lại bị buộc quỳ trên đất.
Khương Tuệ do thân thể yếu ớt mà ngã.
Trì Yếm chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì.
Khương Tuệ thở dài, anh đúng là quá thảm, quá khổ rồi.
Cô biết Trì Yếm trong tương lai là một đại nhân vật không tầm thường, nhưng cô lại không muốn chạy tới ôm đùi một chút nào.
Nhưng Khương Tuệ lại không biết rằng cô vẫn luôn là tiểu nữ thần trong lòng Trì Yếm.
Nghe nói Khương Tuệ năm mười sáu tuổi chính là ánh trăng sáng chói trong lòng các thiếu niên của đại viện.
Cũng nghe nói Trì Yếm rất chán ghét Khương Tuệ.
Một đêm trung thu nào đó, Trì Yếm khàn cả giọng kêu: “Tuệ Tuệ.”
Khương Tuệ hoài nghi chính mình nghe lầm, thật cẩn thận hỏi lại: “Anh gọi em sao? Muốn chúc em bình an?”
Trăng thanh gió mắt, đêm tối khô ráo.
Sau một lúc lâu, Trì Yếm nhắm mắt: “Ừm, Tuệ Tuệ bình an.”
Trên đường ra sân bay về thăm ba mẹ, biến cố bất ngờ xảy ra khiến Mạnh Yên trọng sinh trở lại năm mười tuổi.
Một cái bánh bao có thể dẫn tới một hồi huyết án, một cái bánh bao cũng có thể trở thành chiến tích để đời của ác nữ lưu manh.
Mạnh Thính có được cơ hội trọng sinh lại vào giai đoạn thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời cô là vào năm lớp 11.
Hôm học sinh mới trường Số Năm đến nhập học, đường cao tốc đắt giá của thành phố bị tắc nghẽn, hai chiếc xe theo đuôi nhau, một chiếc siêu xe và một chiếc xe second hand cũ rích.
Lần đầu tiên gặp mặt, Lộ Thâm mới từ công trường dọn gạch trở về.
Cũng là ngọc nữ sắc nước hương trời, thế nhưng số phận của cô và chị lại khác nhau một trời một vực!
Trong khi cô phải chèo chống vì gia tộc đến mức phải bỏ mạng thì chị cô lại là minh tinh được người người ca ngợi là "thiên sứ".
Thi Âm sinh vào ngày mười bảy tháng bảy, cao 1 mét 70, số thứ tự trong danh sách lớp từ nhỏ đến lớn luôn là mười bảy. Con số may mắn cũng là mười bảy.
Mỗi một đứa con riêng đều có anh trai là do vợ cả sinh ra.
“Đội trưởng Dương, bà chủ của khách sạn Long Môn nói là cô ấy vừa ý anh.”
Thiếu nữ Thời Hạ gặp vấn đề về thận nghiêm trọng, đáng lẽ còn có quãng đường dài tươi đẹp phía trước, thế nhưng giờ chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ đợi Tử thần.
Tô Nguyệt mang theo tinh thần lực không gian xuyên qua, vừa vặn đụng tới xét nhà lưu đày.
Tô Nguyệt không nói hai lời vén tay áo thu bảo bối.
Hào môn con gái duy nhất mụ mụ gặp gỡ bần gia xuất thân ba ba, có nàng cái này ngậm muỗng vàng sinh ra tiếu vân y;
Đáng tiếc vận mệnh trêu người, mười ba tuổi yêu thương chính mình ông ngoại qua đời, ba mẹ cảm thấy sinh mệnh vô thường, từ đây hai người chu du thế giới;
Tiêu Lăng Hàn là một người đặc công, chỉ là hắn hảo hảo người ở trong nhà ngồi, họa từ bầu trời tới, một cái màu tím tia chớp đem hắn phích tới rồi dị thế giới.
Hắn xuyên đến một cái trùng tên trùng họ phế tài trên người, đương hắn được đến xứng đôi tu luyện công pháp sau từ đây phế tài biến thiên tài.
Xuyên qua cổ đại nông gia, nhà chỉ có bốn bức tường, cha mẹ chồng chết sớm, trượng phu chết, chỉ có bốn cái gào khóc đòi ăn củ cải đầu thân là thanh danh hỗn độn, khắt khe con cái ác độc mẹ kế, Tô Mộc Lam không có thời gian đi vô ngữ vọng thanh thiên, bình tĩnh vãn tay áo, khai hoang làm ruộng, bày quán kinh thương, quyển địa nuôi dưỡng……
Tạ thị mưu, là Phó gia trăm năm khí vận.
Phó hầu gia mưu, là quyền thế tiền đồ.
Trong mộng nàng là bị đánh cờ thua trận phế cờ, mẫu thân đầu hoàn tự sát, nàng bị vội vàng thấp gả cho Lục gia vị kia danh khắp thiên hạ nhà nghèo đệ tử, lại ở rất tốt niên hoa, vội vàng mất sớm.