Tập 4 - Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Ngày cập nhật: 25/08/2021 22:36
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
Lượt xem: 5510 lượt
Quảng cáo

Trạng thái: Hoàn thành

Truyện dài: 137 chương (7 tập)

Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn; Editor: ngocquynh520 + thanhhuyen81

Văn Án Truyện

Mọi người trong cung đình đều biết nàng - vị Công chúa vô danh bị thất sủng kia, nhát gan ủy mị, ai ai cũng có thể khi dễ.

Hắn là vương tử mang theo lòng bất chính mà đến báo thù, bày ra từng thủ đoạn kinh thiên động địa, cười nhìn mây gió đổi thay, giang sơn đổi chủ, hắn xem nàng như một con cờ, nhưng từ bao giờ quân cờ này lại biến thành nốt ruồi chu sa trên ngực, làm cho hắn phải do dự như có bàn chông trên tay?

Một tờ chiếu thư ban xuống, người cha ruột kia của nàng ban thưởng rượu độc để cho mẫu thân tự sát, nàng cuối cùng không thể nhịn được nữa, ra sức cầu cứu, lại không nghĩ đến rằng mình đã dẫn sói vào nhà.

Trong rèm gấm đỏ một màn hỗn độn, vết máu đỏ của xử nữ hiện lên chói lọi trên đệm, tựa như đoá hoa bị sương lạnh đọng lại trong ngày mùa thu nở bung ra. Ánh mắt kiều diễm hiện ra ánh sáng lạnh như băng, ánh mắt vẫn tiếp tục quẩn quanh như cơn ác mộng bám riết bên người, đọng mãi trong lòng, làm thế nào cũng không biến mất được. Nàng nhịn không được quay đầu, kéo vạt áo dài, bước đi không tiếng động, không còn chút sức lực nào đi qua căn phòng, sau lưng có người choàng áo choàng lên người nàng. Nàng làm như cảm thấy lạnh, hoảng sợ nắm chặt lấy cổ áo. Thị nữ đã bưng thuốc chờ ở một bên, mặc dù nàng sớm đã ngờ tới, trong lòng vẫn giống bị kim đâm. Không phải nàng muốn uống nhưng cảm giác giống như thêm một phần chần chờ là thêm một phần nhận thua, nàng quật cường bưng lên uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng mát mà đặc chậm rãi lướt qua cổ họng, nặng nề chảy xuống, giống như một tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ. Tiện tay cầm chén thuốc ném xuống khay, nàng chậm rãi đưa tay lên dùng sức lau thuốc còn đọng lại bên môi, sửa lại cây trâm bị lệch trên tóc, ngoái đầu nhìn lại cười như có như không: “Đại nhân, từ hôm nay, chúng ta rốt cục không còn liên quan.”

Nụ cười kia như hoa lê sáng chói nở ra trong đêm, chiếu sáng đình viện, thật đẹp làm cho hắn có chút thất thần, chỉ thoáng giật mình, nàng đã quyết tuyệt xoay người đầu lẫn vào bóng tối, giống như một con chim phượng giương cánh bay. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, sau nửa ngày mới nhếch lên một nụ cười vui vẻ ý vị sâu xa.

Có lẽ Mạn Nhi không biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Nam nhân vật chính rất quyết đoán, rất thông minh, rất bá đạo, rất âm hiểm, rất ôn nhu, rất thâm tình, yêu hận phân minh. Vô cùng tuyệt! Nữ chính cũng không uỷ mị, ngược lại thì thông minh, kiên cường.

Đọc Truyện Cho Bạn: Chúc Các Bạn Nghe Truyện Vui Vẻ! ^^
Loading

Trạng thái: Hoàn thành

Truyện dài: 137 chương (7 tập)

Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn; Editor: ngocquynh520 + thanhhuyen81

Ủng hộ (Donate) cho kênh
Quảng cáo

Danh sách chương

Văn Án Truyện

Mọi người trong cung đình đều biết nàng - vị Công chúa vô danh bị thất sủng kia, nhát gan ủy mị, ai ai cũng có thể khi dễ.

Hắn là vương tử mang theo lòng bất chính mà đến báo thù, bày ra từng thủ đoạn kinh thiên động địa, cười nhìn mây gió đổi thay, giang sơn đổi chủ, hắn xem nàng như một con cờ, nhưng từ bao giờ quân cờ này lại biến thành nốt ruồi chu sa trên ngực, làm cho hắn phải do dự như có bàn chông trên tay?

Một tờ chiếu thư ban xuống, người cha ruột kia của nàng ban thưởng rượu độc để cho mẫu thân tự sát, nàng cuối cùng không thể nhịn được nữa, ra sức cầu cứu, lại không nghĩ đến rằng mình đã dẫn sói vào nhà.

Trong rèm gấm đỏ một màn hỗn độn, vết máu đỏ của xử nữ hiện lên chói lọi trên đệm, tựa như đoá hoa bị sương lạnh đọng lại trong ngày mùa thu nở bung ra. Ánh mắt kiều diễm hiện ra ánh sáng lạnh như băng, ánh mắt vẫn tiếp tục quẩn quanh như cơn ác mộng bám riết bên người, đọng mãi trong lòng, làm thế nào cũng không biến mất được. Nàng nhịn không được quay đầu, kéo vạt áo dài, bước đi không tiếng động, không còn chút sức lực nào đi qua căn phòng, sau lưng có người choàng áo choàng lên người nàng. Nàng làm như cảm thấy lạnh, hoảng sợ nắm chặt lấy cổ áo. Thị nữ đã bưng thuốc chờ ở một bên, mặc dù nàng sớm đã ngờ tới, trong lòng vẫn giống bị kim đâm. Không phải nàng muốn uống nhưng cảm giác giống như thêm một phần chần chờ là thêm một phần nhận thua, nàng quật cường bưng lên uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng mát mà đặc chậm rãi lướt qua cổ họng, nặng nề chảy xuống, giống như một tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ. Tiện tay cầm chén thuốc ném xuống khay, nàng chậm rãi đưa tay lên dùng sức lau thuốc còn đọng lại bên môi, sửa lại cây trâm bị lệch trên tóc, ngoái đầu nhìn lại cười như có như không: “Đại nhân, từ hôm nay, chúng ta rốt cục không còn liên quan.”

Nụ cười kia như hoa lê sáng chói nở ra trong đêm, chiếu sáng đình viện, thật đẹp làm cho hắn có chút thất thần, chỉ thoáng giật mình, nàng đã quyết tuyệt xoay người đầu lẫn vào bóng tối, giống như một con chim phượng giương cánh bay. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, sau nửa ngày mới nhếch lên một nụ cười vui vẻ ý vị sâu xa.

Có lẽ Mạn Nhi không biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Nam nhân vật chính rất quyết đoán, rất thông minh, rất bá đạo, rất âm hiểm, rất ôn nhu, rất thâm tình, yêu hận phân minh. Vô cùng tuyệt! Nữ chính cũng không uỷ mị, ngược lại thì thông minh, kiên cường.

Loading