Tập 11 - Sư Huynh, Rất Vô Lương
Tác giả: Tương Ba Lục
Trạng thái: Hoàn thành
Truyện dài: 474 chương + 5 PN (41 tập)
Nguồn: wattpad.com
Văn Án Truyện
Lam Kiều Nguyệt chính là thiên tài tu chân thế gia thời hiện đại, cuộc đời nàng đã định sẵn bước lên con đường cường giả, là người thừa kế của gia tộc Lam. Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra nàng xuyên qua trở thành đích nữ Tần Lạc Y của phủ Trấn Nam Vương, Sở quốc.
Kiếp trước nàng là thiên tài tu luyện.
Kiếp này nàng là cái phế vật, trong cơ thể mang theo phong ấn kỳ quái.
Vị tỷ tỷ rắn rết vì muốn cướp vị hôn phu của nàng mà đã dùng độc dâm để phá hư danh tiết của nàng.
Nàng khinh thường cười lạnh, chút tài mọn như vậy mà cũng muốn dùng để đối phó nàng? Nếu đã như vậy liền tìm cho nàng ta một nam nhân...hại người còn muốn được gả cho vị lang quân như ý? Không có cửa đâu?
Cái gì? Xuân dược nửa canh giờ không giải sẽ mất mạng?
Đơn giản, tìm đại một nam nhân thuận mắt làm giải dược là được.
Có điều...chính là... chính là...
Vì cái gì nàng tùy tiện tìm một nam nhân, cư nhiên lại là Thái tử Sở quốc dưới một người, trên vạn người?
Vị hôn phu nghe tin nàng thất trinh liền đen mặt, ngăn nàng lại chất vấn: "Nói cho ta biết kẻ gian phu kia là ai, trong phủ hoàng tử, ta thưởng ngươi vị trí thiếp thất..." Ngữ khí bố thí tràn ngập khinh thường.
Nàng cắn môi vẻ mặt khó xử, vươn năm ngón tay ra đếm: "Một, hai, ba... Ngươi, đến tột cùng là muốn ta nói người nào cho ngươi?"
Phốc, vị hôn phu tức giận run rẩy, hộc máu ngã xuống đất!
Gương mặt tuyệt mỹ tràn ra ý cười... Thiếp vị cũng tốt, chính vị cũng thế, nàng không hiếm lạ, nàng còn muốn tìm kiếm tiên đạo vô thượng, còn muốn cởi bỏ phong ấn kỳ quái trong cơ thể kia, không có thời gian lập gia đình!
Nghe nói vượt biển Thánh Long đại lục có Bồng Lai tiên đảo, trên đảo có tiên nhân pháp lực cao cường, Tần Lạc Y mừng như điên, gánh nặng cởi bỏ, từ nay về sau trên con đường tu tiên của nàng, kích tình bắn ra bốn phía...
Đệ nhất tiên môn Phiêu Miểu Tông không thu đệ tử kinh mạch bế tắc?
Không sao, nàng có thể luyện vô số linh đan cao giai, coi như đường mà ăn.
Tác giả: Tương Ba Lục
Trạng thái: Hoàn thành
Truyện dài: 474 chương + 5 PN (41 tập)
Nguồn: wattpad.com
Danh sách chương
Văn Án Truyện
Lam Kiều Nguyệt chính là thiên tài tu chân thế gia thời hiện đại, cuộc đời nàng đã định sẵn bước lên con đường cường giả, là người thừa kế của gia tộc Lam. Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra nàng xuyên qua trở thành đích nữ Tần Lạc Y của phủ Trấn Nam Vương, Sở quốc.
Kiếp trước nàng là thiên tài tu luyện.
Kiếp này nàng là cái phế vật, trong cơ thể mang theo phong ấn kỳ quái.
Vị tỷ tỷ rắn rết vì muốn cướp vị hôn phu của nàng mà đã dùng độc dâm để phá hư danh tiết của nàng.
Nàng khinh thường cười lạnh, chút tài mọn như vậy mà cũng muốn dùng để đối phó nàng? Nếu đã như vậy liền tìm cho nàng ta một nam nhân...hại người còn muốn được gả cho vị lang quân như ý? Không có cửa đâu?
Cái gì? Xuân dược nửa canh giờ không giải sẽ mất mạng?
Đơn giản, tìm đại một nam nhân thuận mắt làm giải dược là được.
Có điều...chính là... chính là...
Vì cái gì nàng tùy tiện tìm một nam nhân, cư nhiên lại là Thái tử Sở quốc dưới một người, trên vạn người?
Vị hôn phu nghe tin nàng thất trinh liền đen mặt, ngăn nàng lại chất vấn: "Nói cho ta biết kẻ gian phu kia là ai, trong phủ hoàng tử, ta thưởng ngươi vị trí thiếp thất..." Ngữ khí bố thí tràn ngập khinh thường.
Nàng cắn môi vẻ mặt khó xử, vươn năm ngón tay ra đếm: "Một, hai, ba... Ngươi, đến tột cùng là muốn ta nói người nào cho ngươi?"
Phốc, vị hôn phu tức giận run rẩy, hộc máu ngã xuống đất!
Gương mặt tuyệt mỹ tràn ra ý cười... Thiếp vị cũng tốt, chính vị cũng thế, nàng không hiếm lạ, nàng còn muốn tìm kiếm tiên đạo vô thượng, còn muốn cởi bỏ phong ấn kỳ quái trong cơ thể kia, không có thời gian lập gia đình!
Nghe nói vượt biển Thánh Long đại lục có Bồng Lai tiên đảo, trên đảo có tiên nhân pháp lực cao cường, Tần Lạc Y mừng như điên, gánh nặng cởi bỏ, từ nay về sau trên con đường tu tiên của nàng, kích tình bắn ra bốn phía...
Đệ nhất tiên môn Phiêu Miểu Tông không thu đệ tử kinh mạch bế tắc?
Không sao, nàng có thể luyện vô số linh đan cao giai, coi như đường mà ăn.