Tập 4 - Tái Khởi Động: Xuyên Vào Trò Chơi Sau Vạn Năm










Tác giả: Hội Thổ Thủy Đích Tiểu Bàn Kình
Trạng thái: Hoàn thành
Truyện dài: 7 tập (131 Chương)
Nguồn: dtcb
Văn Án Truyện
Một tai nạn xe cộ, Tần Châu ngẫu nhiên xuyên vào một trò chơi tu tiên làm ruộng, dưỡng thành mà hắn từng chơi khi còn niên thiếu: Tiên gia tiểu sơn thôn.
Trò chơi này Tần Châu từng chơi tám năm, thiếu chút nữa gan cứng đờ, mới cuối cùng đưa tất cả nhân vật thôn dân của hắn lên thiên phú đỉnh cấp.
Không ngờ sẽ xuyên vào trò chơi, nhưng hình như có chút không đúng lắm.
【Đang đọc duy nhất bản lưu trữ, Chư Thiên - năm 10001, đang tải xuống...】
Tần Châu: ?
Chư Thiên giới... một vạn năm?
Chư Thiên giới năm 10001.
Vạn tông san sát, Tu Tiên giới nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Mà Tần Châu mới đến, thiên phú chỉ có 0.1, là một phế vật không tông môn nào muốn.
Tần Châu cũng không nản chí, hắn vác cuốc, thẳng đến sườn núi hoang ở sau núi. Năm đó, hắn dựa vào mảnh linh điền này mà nuôi đám nhóc con lên đến thiên phú đỉnh cấp, giờ chỉ nuôi mỗi mình hắn thì có gì khó.
Lưng hướng lên trời, mồ hôi đầm đìa.
Khoan đã, những thôn dân thiên phú đỉnh cấp mà hắn từng "cày" ra năm đó đâu rồi?
Sức lao động miễn phí, không dùng thì phí.
【Có muốn triệu hồi Thôn dân - Lục Mười Bốn đến đây để cuốc đất không?】
【Xác nhận】
Không lâu sau đó, đệ tử một tông môn nào đó ở Chư Thiên giới phát hiện, thái thượng trưởng lão nhà mình không để lại một lời đã biến mất.
Rồi không lâu sau nữa, các tông môn lớn ở Chư Thiên giới đều kinh hồn bạt vía phát hiện, các vị lão tổ tông nhà mình đều lặng lẽ biến mất không một tiếng động.
Mà ở hạ giới, một thôn trang nhỏ hoang tàn vắng vẻ, có người vác cuốc xới đất, có người dẫn nước tưới tiêu, có người che mặt khóc rống ——
"Thôn trưởng, ta đã một ngàn năm không chút tinh tiến nào, ngươi mau xem cho ta, ta là do đâu mà ra nông nỗi này!"
Tần Châu lúc trước chơi trò chơi, thôn dân được hắn nuôi dưỡng không có một ngàn cũng phải tám trăm. Một trăm người có thiên phú tốt nhất đều được hắn đặt tên.
Mà người hắn coi trọng nhất, thích nhất, tên là Lục Nhất.
Lục Nhất khác với các nhân vật khác.
Phần lớn những vật phẩm cực phẩm mà Tần Châu cày được đều dành cho Lục Nhất.
Đó là "bộ mặt" của tiểu sơn thôn.
Nhưng bản lưu trữ đã trải qua một vạn năm, Lục Nhất lại không rõ tung tích.
"Thôn trưởng, thật ra Lục Nhất vẫn còn ở đây. Bất quá hắn đã đổi tên, hiện tại không gọi Lục Nhất." Lục Mười Bốn ấp úng. "Hắn hiện tại là đại ma đầu, bị nhốt trong Vây Tiên lao của Chư Thiên."
Ôn Giác, đại ma đầu đứng đầu Thông Thiên Bảng.
Trên dưới Chư Thiên, không ai có thể địch lại hắn.
Khi còn niên thiếu, hắn được thôn trưởng đưa đến tiên tông rèn luyện. Nhưng chỉ sau hai năm ngắn ngủi, khi hắn về nhà, thôn trưởng lại biến mất.
Từ đó về sau vạn năm, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách trên thế gian này, cũng không có dấu vết của người kia.
"Hóa ra thành ma cũng không được, vào Vây Tiên lao cũng vẫn không được."
"Ngươi vì sao không trở lại!!" Ôn Giác rút cây trâm ngọc bạc trên đầu, đột nhiên quăng ra ngoài, nhưng lại dùng pháp lực thu về trước khi nó rơi xuống đất.
Hắn nắm lấy cây trâm lẩm bẩm: "Lão già thối."
Đột nhiên, hắn cảm ứng được kết giới mà mình đã bố trí bị ai đó động chạm.
Ôn Giác lập tức bùng nổ.
"Cái tên phế vật nào lại vào thôn của ta!!"
Phế vật Tần
Văn Án Truyện
Một tai nạn xe cộ, Tần Châu ngẫu nhiên xuyên vào một trò chơi tu tiên làm ruộng, dưỡng thành mà hắn từng chơi khi còn niên thiếu: Tiên gia tiểu sơn thôn.
Trò chơi này Tần Châu từng chơi tám năm, thiếu chút nữa gan cứng đờ, mới cuối cùng đưa tất cả nhân vật thôn dân của hắn lên thiên phú đỉnh cấp.
Không ngờ sẽ xuyên vào trò chơi, nhưng hình như có chút không đúng lắm.
【Đang đọc duy nhất bản lưu trữ, Chư Thiên - năm 10001, đang tải xuống...】
Tần Châu: ?
Chư Thiên giới... một vạn năm?
Chư Thiên giới năm 10001.
Vạn tông san sát, Tu Tiên giới nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Mà Tần Châu mới đến, thiên phú chỉ có 0.1, là một phế vật không tông môn nào muốn.
Tần Châu cũng không nản chí, hắn vác cuốc, thẳng đến sườn núi hoang ở sau núi. Năm đó, hắn dựa vào mảnh linh điền này mà nuôi đám nhóc con lên đến thiên phú đỉnh cấp, giờ chỉ nuôi mỗi mình hắn thì có gì khó.
Lưng hướng lên trời, mồ hôi đầm đìa.
Khoan đã, những thôn dân thiên phú đỉnh cấp mà hắn từng "cày" ra năm đó đâu rồi?
Sức lao động miễn phí, không dùng thì phí.
【Có muốn triệu hồi Thôn dân - Lục Mười Bốn đến đây để cuốc đất không?】
【Xác nhận】
Không lâu sau đó, đệ tử một tông môn nào đó ở Chư Thiên giới phát hiện, thái thượng trưởng lão nhà mình không để lại một lời đã biến mất.
Rồi không lâu sau nữa, các tông môn lớn ở Chư Thiên giới đều kinh hồn bạt vía phát hiện, các vị lão tổ tông nhà mình đều lặng lẽ biến mất không một tiếng động.
Mà ở hạ giới, một thôn trang nhỏ hoang tàn vắng vẻ, có người vác cuốc xới đất, có người dẫn nước tưới tiêu, có người che mặt khóc rống ——
"Thôn trưởng, ta đã một ngàn năm không chút tinh tiến nào, ngươi mau xem cho ta, ta là do đâu mà ra nông nỗi này!"
Tần Châu lúc trước chơi trò chơi, thôn dân được hắn nuôi dưỡng không có một ngàn cũng phải tám trăm. Một trăm người có thiên phú tốt nhất đều được hắn đặt tên.
Mà người hắn coi trọng nhất, thích nhất, tên là Lục Nhất.
Lục Nhất khác với các nhân vật khác.
Phần lớn những vật phẩm cực phẩm mà Tần Châu cày được đều dành cho Lục Nhất.
Đó là "bộ mặt" của tiểu sơn thôn.
Nhưng bản lưu trữ đã trải qua một vạn năm, Lục Nhất lại không rõ tung tích.
"Thôn trưởng, thật ra Lục Nhất vẫn còn ở đây. Bất quá hắn đã đổi tên, hiện tại không gọi Lục Nhất." Lục Mười Bốn ấp úng. "Hắn hiện tại là đại ma đầu, bị nhốt trong Vây Tiên lao của Chư Thiên."
Ôn Giác, đại ma đầu đứng đầu Thông Thiên Bảng.
Trên dưới Chư Thiên, không ai có thể địch lại hắn.
Khi còn niên thiếu, hắn được thôn trưởng đưa đến tiên tông rèn luyện. Nhưng chỉ sau hai năm ngắn ngủi, khi hắn về nhà, thôn trưởng lại biến mất.
Từ đó về sau vạn năm, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách trên thế gian này, cũng không có dấu vết của người kia.
"Hóa ra thành ma cũng không được, vào Vây Tiên lao cũng vẫn không được."
"Ngươi vì sao không trở lại!!" Ôn Giác rút cây trâm ngọc bạc trên đầu, đột nhiên quăng ra ngoài, nhưng lại dùng pháp lực thu về trước khi nó rơi xuống đất.
Hắn nắm lấy cây trâm lẩm bẩm: "Lão già thối."
Đột nhiên, hắn cảm ứng được kết giới mà mình đã bố trí bị ai đó động chạm.
Ôn Giác lập tức bùng nổ.
"Cái tên phế vật nào lại vào thôn của ta!!"
Phế vật Tần
