Tập 5 (Tập Cuối) - Tỉnh Lại Đá Luôn Vai Chính Thụ










Tác giả: Mộ Vũ Vũ
Thể loại: Trọng Sinh, Vườn Trường, Đổi Thụ, Chủ Công, HE, Hiện Đại, Đam Mỹ
Trạng thái: Hoàn thành
Truyện dài: 5 tập (85 Chương)
Nguồn: Wikidich
Văn Án Truyện
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Cố Tích, kẻ ngốc nghếch sống cả một đời, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Hắn nhận ra thế giới mình đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết, và hắn là vai chính công trong đó.
Quy tắc duy nhất trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ vạn nhân mê này là: "Vai chính công có thể trả bất cứ giá nào vì vai chính thụ, kể cả sinh mạng."
Nghe thì có vẻ là trung khuyển công, nhưng thực chất chỉ là một con liếm cẩu.
Thế nên, Cố Tích tuổi trẻ vì một vụ hỏa hoạn cố ý mà hủy hoại dung mạo tự hào, vì cứu vai chính thụ mà mất đi một chân, từ một thiên chi kiêu tử rơi xuống bùn lầy, nhẫn nhục đứng nhìn vai chính thụ thân mật với những người khác... Tất cả những điều này chỉ cần một lời xin lỗi nghẹn ngào của vai chính thụ là có thể bỏ qua.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một thế giới xoay quanh vai chính thụ.
Trong khoảnh khắc sinh mệnh tàn lụi, Cố Tích nở một nụ cười nhợt nhạt, may mắn thay hắn cuối cùng đã tỉnh táo lại, không đến nỗi chết mà vẫn chẳng hay biết gì.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, Cố Tích phát hiện mình đã trở về năm hai mươi tuổi. Chuyện đời trước như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trong đầu, giống như một cơn ác mộng hư ảo.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Cái loại vai chính công oan nghiệt này ai thích làm thì làm, dù sao cũng đừng có mà vạ đến hắn.
Tiểu kịch trường:
Trong ghế lô quán bar ánh đèn rực rỡ, một chùm sáng chiếu xuống chiếc sô pha, không biết thiếu gia nhà hào môn nào đang cẩn thận hôn lên mặt vai chính thụ, như nâng niu trân bảo.
Trên mặt vai chính thụ là vẻ thành thục tự tin, dường như được mọi người yêu mến là chuyện đương nhiên.
Mà ở bên ngoài ghế lô tối tăm, ánh mắt lười biếng của Cố Tích thu hết mọi thứ vào đáy mắt, thầm nghĩ đời trước mình đúng là mắt mù lại còn não tàn.
Hắn đang định rời đi thì phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, hương trầm mang theo ý chiếm đoạt xua tan mùi rượu hỗn tạp.
Thanh âm khàn khàn từ bên tai truyền đến, "Không chia tay sao?"
Văn Án Truyện
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Cố Tích, kẻ ngốc nghếch sống cả một đời, cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Hắn nhận ra thế giới mình đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết, và hắn là vai chính công trong đó.
Quy tắc duy nhất trong cuốn tiểu thuyết đam mỹ vạn nhân mê này là: "Vai chính công có thể trả bất cứ giá nào vì vai chính thụ, kể cả sinh mạng."
Nghe thì có vẻ là trung khuyển công, nhưng thực chất chỉ là một con liếm cẩu.
Thế nên, Cố Tích tuổi trẻ vì một vụ hỏa hoạn cố ý mà hủy hoại dung mạo tự hào, vì cứu vai chính thụ mà mất đi một chân, từ một thiên chi kiêu tử rơi xuống bùn lầy, nhẫn nhục đứng nhìn vai chính thụ thân mật với những người khác... Tất cả những điều này chỉ cần một lời xin lỗi nghẹn ngào của vai chính thụ là có thể bỏ qua.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một thế giới xoay quanh vai chính thụ.
Trong khoảnh khắc sinh mệnh tàn lụi, Cố Tích nở một nụ cười nhợt nhạt, may mắn thay hắn cuối cùng đã tỉnh táo lại, không đến nỗi chết mà vẫn chẳng hay biết gì.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, Cố Tích phát hiện mình đã trở về năm hai mươi tuổi. Chuyện đời trước như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua trong đầu, giống như một cơn ác mộng hư ảo.
Mọi thứ vẫn còn kịp.
Cái loại vai chính công oan nghiệt này ai thích làm thì làm, dù sao cũng đừng có mà vạ đến hắn.
Tiểu kịch trường:
Trong ghế lô quán bar ánh đèn rực rỡ, một chùm sáng chiếu xuống chiếc sô pha, không biết thiếu gia nhà hào môn nào đang cẩn thận hôn lên mặt vai chính thụ, như nâng niu trân bảo.
Trên mặt vai chính thụ là vẻ thành thục tự tin, dường như được mọi người yêu mến là chuyện đương nhiên.
Mà ở bên ngoài ghế lô tối tăm, ánh mắt lười biếng của Cố Tích thu hết mọi thứ vào đáy mắt, thầm nghĩ đời trước mình đúng là mắt mù lại còn não tàn.
Hắn đang định rời đi thì phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, hương trầm mang theo ý chiếm đoạt xua tan mùi rượu hỗn tạp.
Thanh âm khàn khàn từ bên tai truyền đến, "Không chia tay sao?"
