Tập 6 - Trác Ngọc
Tác giả: Mặc Thư Bạch
Trạng thái: Hoàn thành
Truyện dài: 14 tập (122 chương)
Nguồn: torianimereview wordpress com
Văn Án Truyện
Hai người gặp nhau, là mệnh trung chú định.
Nếu đã là duyên phận, tại sao lại phải là trong tình cảnh này???
Tần Diễn là ma tu, lại còn giết cả nhà Phó Trường Lăng.
Tần Diễn còn đặt một khối ngọc bội vào tay y, nói rằng
- Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì.
Từ đó bọn họ chĩa kiếm vào nhau, dây dưa nửa đời.
Hắn tự tay bắt Tần Diễn, lôi lên Thẩm Mệnh Đài nhận thiên đao vạn quả, nhìn y tự móc ra tình căn.
Phó Trường Lăng chết đi sống lại thời điểm lúc hắn mười bảy tuổi.
Cũng là lúc hắn lần đầu gặp được Tần Diễn, động đến chân tướng mà hắn chưa biết ở kiếp trước.
Vì thế, vác thân mình đầy máu, Phó Trường Lăng lết đi đến trước mặt Tần Diễn, thanh âm khàn khàn nói với y:
"Ngươi từng vì ta vào Kim Quang tự chịu trường đinh thấu xương, tới Vạn Cốt nhai đánh mười vạn âm hồn, tại Luân Hồi kiều chờ một đêm mưa gió, ở Vô Cấu cung thắp thiện đăng mười năm...Tần Diễn, trong lòng ngươi có ta trước."
"Nhưng ta đã quên."
"Ngươi quên cũng không sao, ta không quên."
Phó Trường Lăng run rẩy lấy ra ngọc bội y đưa mình năm đó. Ngọc bội dính máu lẫn nước mắt, hắn ngửa đầu nhìn y, lặp lại từng câu, từng chữ——
Người cũng như ngọc, mài giũa mà thành. Đao mài rìu đục, sinh tử trăm đau, ngọc vừa giũa xong, người cũng mài nên.
"Hiện giờ Trường Lăng thành ngọc," thanh âm Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Sư huynh có nguyện lại chấp nhận ta không?"
Đây là ông trời cho hắn một con đường chuộc lỗi, chẳng sợ bụi gai khắp nơi, hắn cũng cầu mà không được.
"Trác Ngọc", chỉ khi viên ngọc đã mài ra thì mới rõ bên trong có gì. Con người cũng như thế, chỉ khi sinh tử cận kề mới để lộ dã tâm hay nhân tâm của mình. Thế nhưng "Trác ngọc", cũng lại là ngọc bội tương tư Tần Diễn giữ lại, là cảm tình trong trẻo nhất của y. Lưỡng sinh lưỡng thế, viên ngọc ấy vẫn về lại tay Phó Trường Lăng. Ngọc mài giũa bằng tương tư, người mài giũa bằng sinh tử. Trải qua muôn vàn đau thương, hai người đều đã mài thành ngọc.
Văn Án Truyện
Hai người gặp nhau, là mệnh trung chú định.
Nếu đã là duyên phận, tại sao lại phải là trong tình cảnh này???
Tần Diễn là ma tu, lại còn giết cả nhà Phó Trường Lăng.
Tần Diễn còn đặt một khối ngọc bội vào tay y, nói rằng
- Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì.
Từ đó bọn họ chĩa kiếm vào nhau, dây dưa nửa đời.
Hắn tự tay bắt Tần Diễn, lôi lên Thẩm Mệnh Đài nhận thiên đao vạn quả, nhìn y tự móc ra tình căn.
Phó Trường Lăng chết đi sống lại thời điểm lúc hắn mười bảy tuổi.
Cũng là lúc hắn lần đầu gặp được Tần Diễn, động đến chân tướng mà hắn chưa biết ở kiếp trước.
Vì thế, vác thân mình đầy máu, Phó Trường Lăng lết đi đến trước mặt Tần Diễn, thanh âm khàn khàn nói với y:
"Ngươi từng vì ta vào Kim Quang tự chịu trường đinh thấu xương, tới Vạn Cốt nhai đánh mười vạn âm hồn, tại Luân Hồi kiều chờ một đêm mưa gió, ở Vô Cấu cung thắp thiện đăng mười năm...Tần Diễn, trong lòng ngươi có ta trước."
"Nhưng ta đã quên."
"Ngươi quên cũng không sao, ta không quên."
Phó Trường Lăng run rẩy lấy ra ngọc bội y đưa mình năm đó. Ngọc bội dính máu lẫn nước mắt, hắn ngửa đầu nhìn y, lặp lại từng câu, từng chữ——
Người cũng như ngọc, mài giũa mà thành. Đao mài rìu đục, sinh tử trăm đau, ngọc vừa giũa xong, người cũng mài nên.
"Hiện giờ Trường Lăng thành ngọc," thanh âm Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Sư huynh có nguyện lại chấp nhận ta không?"
Đây là ông trời cho hắn một con đường chuộc lỗi, chẳng sợ bụi gai khắp nơi, hắn cũng cầu mà không được.
"Trác Ngọc", chỉ khi viên ngọc đã mài ra thì mới rõ bên trong có gì. Con người cũng như thế, chỉ khi sinh tử cận kề mới để lộ dã tâm hay nhân tâm của mình. Thế nhưng "Trác ngọc", cũng lại là ngọc bội tương tư Tần Diễn giữ lại, là cảm tình trong trẻo nhất của y. Lưỡng sinh lưỡng thế, viên ngọc ấy vẫn về lại tay Phó Trường Lăng. Ngọc mài giũa bằng tương tư, người mài giũa bằng sinh tử. Trải qua muôn vàn đau thương, hai người đều đã mài thành ngọc.