Tập 2 - Vô Diệm Xinh Đẹp

Ngày cập nhật: 19/08/2021 23:17
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
Lượt xem: 6702 lượt
Quảng cáo

Trạng thái: Hoàn thành

Truyện dài: 230 chương

Nguồn: DĐ LQĐ

Văn Án Truyện

Tôn Nhạc tỉnh lại trong cảm giác lay động choáng váng.Nàng chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nàng là một không gian rất nhỏ. Bốn phía tính cả trên đỉnh đầu đều làm từ vải bố, chỉ có chỗ nàng đang nằm là một tấm ván gỗ nho nhỏ.Tấm ván gỗ đang dao động rất kịch liệt. Tôn Nhạc trừng mắt nhìn mãi cũng thấy chỉ một tia sáng từ lỗ nhỏ trên lớp vải bố xuyên vào.

Mình đang ở đâu đây? Nàng thầm nghĩ, chậm rãi vươn tay về hướng lỗ nhỏ kia. Tay nàng vừa mới duỗi ra liền giật nảy mình. Đây không phải tay nàng! Xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một bàn tay nho nhỏ, khô gầy như que củi với làn da xanh mét. Một bàn tay như vậy tuyệt đối không thể là tay nàng!Ý nghĩ này vừa vọt lên đầu Tôn Nhạc, nàng dường như bừng tỉnh khỏi cơn mê, xoay người ngồi dậy đưa hai tay xoa hai má, tiện đà liếc mắt nhìn khắp thân thể.

Vừa khẽ vỗ, nàng liền nhắm hai mắt lại thật chặt: nhất định là ảo giác, chắc chắn là vậy! Làm sao mình có thể đột nhiên biến thành một người khác? Đúng, nhất định là mình đang nằm mơ!Tuy rằng đã nhắm mắt, tấm ván gỗ vẫn lắc lư như cũ. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng bánh xe gỗ lăn “Két két”,nàng biết mình đang bị chở đi với một tốc độ không nhanh không chậm.Giấc mộng này kỳ lạ quá, đến tiếng động cũng chân thật đến vậy!

Một hồi lâu sau Tôn Nhạc mới mở mắt ra lần nữa. Lần này mở mắt trợn mắt mấy lượt vẫn như vừa rồi, chỉ thấy thân thể của một cô gái nhỏ khoảng mười một mười hai tuổi mà không phải là chính bản thân nàng!Đầu nàng ong ong. Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra: chẳng lẽ mình xuyên không rồi?

Truyện dài: 230 chương

Đọc Truyện Cho Bạn: Chúc Các Bạn Nghe Truyện Vui Vẻ! ^^
Loading

Trạng thái: Hoàn thành

Truyện dài: 230 chương

Nguồn: DĐ LQĐ

Ủng hộ (Donate) cho kênh
Quảng cáo

Danh sách chương

Văn Án Truyện

Tôn Nhạc tỉnh lại trong cảm giác lay động choáng váng.Nàng chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nàng là một không gian rất nhỏ. Bốn phía tính cả trên đỉnh đầu đều làm từ vải bố, chỉ có chỗ nàng đang nằm là một tấm ván gỗ nho nhỏ.Tấm ván gỗ đang dao động rất kịch liệt. Tôn Nhạc trừng mắt nhìn mãi cũng thấy chỉ một tia sáng từ lỗ nhỏ trên lớp vải bố xuyên vào.

Mình đang ở đâu đây? Nàng thầm nghĩ, chậm rãi vươn tay về hướng lỗ nhỏ kia. Tay nàng vừa mới duỗi ra liền giật nảy mình. Đây không phải tay nàng! Xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một bàn tay nho nhỏ, khô gầy như que củi với làn da xanh mét. Một bàn tay như vậy tuyệt đối không thể là tay nàng!Ý nghĩ này vừa vọt lên đầu Tôn Nhạc, nàng dường như bừng tỉnh khỏi cơn mê, xoay người ngồi dậy đưa hai tay xoa hai má, tiện đà liếc mắt nhìn khắp thân thể.

Vừa khẽ vỗ, nàng liền nhắm hai mắt lại thật chặt: nhất định là ảo giác, chắc chắn là vậy! Làm sao mình có thể đột nhiên biến thành một người khác? Đúng, nhất định là mình đang nằm mơ!Tuy rằng đã nhắm mắt, tấm ván gỗ vẫn lắc lư như cũ. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng bánh xe gỗ lăn “Két két”,nàng biết mình đang bị chở đi với một tốc độ không nhanh không chậm.Giấc mộng này kỳ lạ quá, đến tiếng động cũng chân thật đến vậy!

Một hồi lâu sau Tôn Nhạc mới mở mắt ra lần nữa. Lần này mở mắt trợn mắt mấy lượt vẫn như vừa rồi, chỉ thấy thân thể của một cô gái nhỏ khoảng mười một mười hai tuổi mà không phải là chính bản thân nàng!Đầu nàng ong ong. Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra: chẳng lẽ mình xuyên không rồi?

Truyện dài: 230 chương

Loading