Tập 10 (Tập Cuối) - Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Vạn Nhân Mê
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Thể loại: Điền Văn, Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Trạng thái: Hoàn thành
Truyện dài: 105 chương
Nguồn: nhalycac.wordpress.com
Văn Án Truyện
Tống Dụ đang đọc một bộ truyện đam mỹ đô thị, là kiểu cường thủ hào đoạt, lại còn ngược luyến tình thâm.
Trong bộ đó có nhân vật chính Tạ Tuy, là một người có gia thế hiển hách, là người sinh ra đã mang lên vô số hào quang, tính tình thanh lãnh, bề ngoài cao quý cấm dục, cự tuyệt người ngàn dặm.
Chính vì thế mà thu hút rất nhiều người (bệnh thần kinh) theo đuổi, nào là học trưởng ôn nhu, giám đốc thâm tình cố chấp, đối thủ ngạo kiều,...ai ai cũng là người có quyền thế, đều là nhân tài trong các lĩnh vực, thế nhưng tất cả đều vì Tạ Tuy mà điên cuồng
Sau khi vượt qua một loạt quá trình ngược tâm ngược thân, ba người quyết định liên thủ lật đổ Tạ gia, giam cầm Tạ Tuy, đập nát tự tôn của hắn, biến hắn thành sủng vật chỉ có thể dựa vào mình.
Lúc một nhóm độc giả gào thét “Oa oa oa, thiệt cảm động~” thì –
Tống Dụ giận điên lên, không muốn đọc cái truyện làm cay con mắt này nữa, mắng một câu “Ngớ ngẩn”, lập tức tắt máy.
Kết quả, vừa tỉnh dậy, cậu đã xuyên không.
Xuyên thành tam thiếu gia Tống gia, thanh mai trúc mã của Tạ Tuy, nhân vật trong sách sẽ chết vì bệnh tật dưới vài nét bút của tác giả.
Tống Dụ rất khổ sở, đồng thời trong lòng cũng làm ra quyết định – ba cái tên khốn nạn óc chó kia, đừng hòng tới gần tiểu trúc mã của cậu!
Tạ Tuy trời sinh tính tình lãnh đạm, sống hai đời đều chưa từng thử qua cảm giác yêu một người, cũng chưa từng có cảm giác được người khác bảo vệ.
Sau khi nắm giữ được ba nhà hào môn, đâm kẻ thù, hắn trọng sinh về thời mười lăm tuổi, giấu trong lòng sự thô bạo cùng âm lãnh, ngụy trang ra bộ dáng thiếu niên ôn nhu thanh nhuận của mình.
Mọi thứ đều giống như trước đây, riêng chỉ có cậu trúc mã nho nhỏ ở kiếp trước chỉ là một ký ức xám xịt mờ nhạt, nhưng lần này lại đặc biệt không như cũ.
Như một làn gió mùa xuân thổi qua mặt đất băng giá, có một người ở trong vực sâu siết chặt bàn tay dính đầy máu tươi của hắn.
Tống Dụ như đang phát tiết mà xé bức thư thông báo kia, tức giận: “Cậu không cần phải để ý những người kia, đừng tin lời ngon tiếng ngọt của bọn họ. Bọn họ chính là đám cặn bã, chữ ‘thích’ của bọn họ không đáng giá, cậu không được thích bọn họ, được không?”
Tạ Tuy chăm chú nhìn cậu thật lâu, cười: “Được, tớ không thích bọn họ.”
Tôi chỉ thích em.
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Thể loại: Điền Văn, Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Trạng thái: Hoàn thành
Truyện dài: 105 chương
Nguồn: nhalycac.wordpress.com
Văn Án Truyện
Tống Dụ đang đọc một bộ truyện đam mỹ đô thị, là kiểu cường thủ hào đoạt, lại còn ngược luyến tình thâm.
Trong bộ đó có nhân vật chính Tạ Tuy, là một người có gia thế hiển hách, là người sinh ra đã mang lên vô số hào quang, tính tình thanh lãnh, bề ngoài cao quý cấm dục, cự tuyệt người ngàn dặm.
Chính vì thế mà thu hút rất nhiều người (bệnh thần kinh) theo đuổi, nào là học trưởng ôn nhu, giám đốc thâm tình cố chấp, đối thủ ngạo kiều,...ai ai cũng là người có quyền thế, đều là nhân tài trong các lĩnh vực, thế nhưng tất cả đều vì Tạ Tuy mà điên cuồng
Sau khi vượt qua một loạt quá trình ngược tâm ngược thân, ba người quyết định liên thủ lật đổ Tạ gia, giam cầm Tạ Tuy, đập nát tự tôn của hắn, biến hắn thành sủng vật chỉ có thể dựa vào mình.
Lúc một nhóm độc giả gào thét “Oa oa oa, thiệt cảm động~” thì –
Tống Dụ giận điên lên, không muốn đọc cái truyện làm cay con mắt này nữa, mắng một câu “Ngớ ngẩn”, lập tức tắt máy.
Kết quả, vừa tỉnh dậy, cậu đã xuyên không.
Xuyên thành tam thiếu gia Tống gia, thanh mai trúc mã của Tạ Tuy, nhân vật trong sách sẽ chết vì bệnh tật dưới vài nét bút của tác giả.
Tống Dụ rất khổ sở, đồng thời trong lòng cũng làm ra quyết định – ba cái tên khốn nạn óc chó kia, đừng hòng tới gần tiểu trúc mã của cậu!
Tạ Tuy trời sinh tính tình lãnh đạm, sống hai đời đều chưa từng thử qua cảm giác yêu một người, cũng chưa từng có cảm giác được người khác bảo vệ.
Sau khi nắm giữ được ba nhà hào môn, đâm kẻ thù, hắn trọng sinh về thời mười lăm tuổi, giấu trong lòng sự thô bạo cùng âm lãnh, ngụy trang ra bộ dáng thiếu niên ôn nhu thanh nhuận của mình.
Mọi thứ đều giống như trước đây, riêng chỉ có cậu trúc mã nho nhỏ ở kiếp trước chỉ là một ký ức xám xịt mờ nhạt, nhưng lần này lại đặc biệt không như cũ.
Như một làn gió mùa xuân thổi qua mặt đất băng giá, có một người ở trong vực sâu siết chặt bàn tay dính đầy máu tươi của hắn.
Tống Dụ như đang phát tiết mà xé bức thư thông báo kia, tức giận: “Cậu không cần phải để ý những người kia, đừng tin lời ngon tiếng ngọt của bọn họ. Bọn họ chính là đám cặn bã, chữ ‘thích’ của bọn họ không đáng giá, cậu không được thích bọn họ, được không?”
Tạ Tuy chăm chú nhìn cậu thật lâu, cười: “Được, tớ không thích bọn họ.”
Tôi chỉ thích em.